Đợi đến khi hơn một trăm người phản ứng lại thì tôi cũng đã đứng ở trước mặt của bọn họ, còn mang theo một đầu đầy mạng nhện...

Cũng không biết cái từ đường này đã bao lâu chưa được dọn dẹp rồi nữa, tôi cũng không quan tâm đến chuyện này quá nhiều, ở trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chỉ vào cái tên Chung Lương Thần kia nói:

- Các người sai rồi, cái xương Chung Quỳ kia là tôi ở một nơi khác vô tình tìm được, Tiểu Bạch là đưa bảo vật về nhà, chứ không phải là ăn trộm bảo vật.

Từ đường yên lặng như tờ, mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn tôi, đều ngây dại, ánh mắt của Tiểu Bạch lại sáng lên, trong miệng kêu ô ô, không ngừng giãy dụa, lại bị mấy tên trai tráng kia đè chặt lại.

Chung Lương Thần bước lên vài bước, sắc mặt âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, lạnh lùng nói:

- Cuồng đồ to gan, lại dám xông vào từ đường của thiên sư, người đâu, trói lại!

Ông ta vừa mới ra lệnh một tiếng, nhóm người này lập tức chạy tán loạn, mọi người lên tiếng đáp ứng rồi rối rít xông lại chỗ của tôi, sắc mặt của tôi thay đổi, lỗ tai của mấy người này đều bị điếc hết cả rồi sao, không lẽ không nghe thấy lời nói của tôi à?

Tôi nhanh chóng lui về phía sau vài bước, lớn giọng nói:

- Các người phải phân biệt cho rõ ràng, tôi chính là người giúp các người tìm được bảo vật về, nếu không có tôi, cái món bảo bối này của các người bây giờ còn đang lưu lạc ở bên ngoài đó.

Nhưng mà lời tôi nói rơi vào tai của bọn họ lại giống hệt như gió thoảng vậy, Chung Lương Thần quát lên:

- Người này nhất định là đồng bọn cấu kết với bọn họ, là đồng mưu ăn cắp bảo vật, bắt lại, thẩm vấn nghiêm khắc!

Tôi vừa nghe, con mẹ nó chứ đây là người nào vậy hả? Đi phân rõ phải trái với ông ta đúng là đàn gãy tai trâu mà, xem ra cũng chẳng có gì để nói nữa, nắm tay ai cứng thì người đó là đạo lý, đánh đi!

Hai ba người đã xông lên trước, tay tôi sờ lên bên hông, lấy ra một xấp phù, thuận tay quăng ra hai tờ, đúng là phù chữ Định.

Đối phó với những người này, không thể sử dụng ba loại truyền thống được, ba loại Trấn Đuổi Phá này bây giờ dùng không thích hợp.

Hiệu quả của phù chữ Định lại khá thích hợp, hai người chạy lên nhanh nhất lập tức trúng chiêu, bị phù chữ Định đánh vào ngực, thân hình khựng lại, lập tức đứng yên bất động, trong mắt lại tràn đầy kinh ngạc, giống như là gặp phải chuyện gì không thể tưởng tượng được vậy đó.

Mọi người đều sửng sốt, bước chân hơi chậm lại, Chung Lương Thần lại hừ lạnh một tiếng nói:

- Hừ, chút tài mọn, chỉ là pháp thuật định thân mà thôi, mọi người cứ việc xông lên, có tôi ở đây, có cái gì mà sợ chứ?

Tuy rằng những người này có hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không hề hoảng loạn, xem ra con cháu đời sau của thiên sư cũng có chút kiến thức, mặc dù chỉ là thôn dân bình thường, nhưng mà hình như cũng không hề cảm thấy bất ngờ đối với pháp thuật định thân này.

Lập tức lại có mấy người vọt lại đây, tôi âm thầm cảm thấy may mắn mấy ngày hôm trước đã chuẩn bị không ít phù, bây giờ vừa lúc có thể phát huy tác dụng.

Hai đội tay của đều quơ lên, lại đánh ra mấy tờ phù chữ Định nữa, mấy người đó vẫn không thể trốn kịp, lập tức bị định trụ lại, nhưng mà người ở phía sau vẫn cứ kêu gào, không thèm quan tâm đến sống chết mà vọt lên, lúc này có khoảng hơn mười người.

Tôi lui nhanh về phía sau hai bước, liếc mắt nhìn trong tay mình một cái, cảm giác có chút không ổn, bởi vì lúc trước khi đến nơi này viết rất ít phù chữ Định, bởi vì cũng không thường sử dụng đến nó lắm, tộng cộng cũng chẳng có mấy tờ, chỉ trong nháy mắt này, chỉ còn dư lại không đến mười tờ.

Nhưng mà ở phía dưới nó còn có mấy tấm phù chữ Vây, còn chưa từng sử dụng qua lần nào, trong lòng tôi vừa động, tùy tay cầm lấy một tấm, thầm nghĩ chỉ hy vọng tấm phù chữ Vây này có uy lực mạnh hơn một chút, dù sao cũng là phí không ít sức lực mới có thể viết ra được...

Mười mấy người kia đã chạy lên đến nơi, tôi vội vàng phất tay đánh ra tấm phù chữ Vây này, quả nhiên không giống bình thường, chỉ thấy một mảnh hồng mang theo tay tôi bay ra ngoài, vẻ mặt của mười mấy người này khác nhau, những dưới chân cũng không có ngừng lại, lập tức bị hồng mang kia vây vào trong lòng, tôi mở to hai mắt nhìn, chờ đợi thời khắc kì tích xảy ra....

Đùng!

Mười mấy người đang dùng toàn bộ sức lực chạy vội về phía trước, đột nhiên giống như đụng phải một cái lồng làm từ thủy tinh trong suốt, không ngờ bị vây ở bên trong hồng mang không thể chạy ra được, lập tức hoảng sợ, chạy loạn ở khắp nơi, nhưng mà lại không có cách nào chạy trốn được.

Lần này, tất cả mọi người đều hoảng sợ, bên cạnh vốn là còn có không ít người nóng lòng nhao nhao muốn xông lên, bây giờ cũng không dám lộn xộn nữa, ánh mắt nhìn về phía tôi, đã có chứa sự sợ hãi, mọi người theo bản năng mà lui về sau hai bước.

Sắc mặt của Chung Lương Thần càng thêm âm trầm, Mặc Tiểu Bạch ở một bên lại mừng rỡ vô cùng, không ngừng gật đầu lắc đầu, nhưng mà lại không nói được chữ nào cả.

- Hừ, tránh ra!

Chung Lương Thần quát khẽ một tiếng, mọi người vội vàng tránh ra một con đường, ông ta sải bước đi đến, đầu tiên là đi đến trước mặt những người bị cố định kia, duỗi một bàn tay ra ngoài, chụp vài chưởng bạch bạch bạch lên cổ của mấy người này, sau đó mặt mày ngạo nghễ, không thèm quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mà...

Ông ta vừa mới bước được hai bước, có lẽ là cảm giác có gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại, thấy mấy người kia lại cứ giữ đúng tư thế giống như ban đầu, đứng yên nơi đó không chút nhúc nhích.

Ông ta quát lên:

- Pháp thuật định thân đã giải, các người đã có thể động đậy, ngu ngốc...

Nhưng mà mấy người kia lại cứ trơ mắt ra mà nhìn ông ta, đừng có nói là thân thể động, ngay cả trong mắt cũng không thể di chuyển được chút nào.

- Hử?

Ông ta kì quái mà liếc mắt nhìn tôi một cái, lại đi qua đó lần nữa, vòng qua mất người đó nhìn một lượt, đột nhiên giơ cả hai tay ra, nhanh chóng kết thành một cái ấn quyết vô cùng kì quái, trong miệng lẩm bẩm thành tiết, lớn giọng quát lên:

- Tật!

Ông ta vung hai tay về phía trước, lập tức có vài đạo hắc khí từ trong tay của hắn ta bắn ra ngoài, phân biệt bắn vào giữa ấn đường của những người đó.

Lập tức, vài đạo hắc khí chui vào bên trong cơ thể của mấy người nọ, chậm rãi biến mấy ở giữa mày của bọn họ, nhưng mà trải qua một lúc lâu, mấy người kia vẫn là không có cách nào cử động được.

Lần này, sắc mặt của Chung Lương Thần cuối cùng cũng đã có thay đổi, ông ta đột nhiên quay đầu sang nhìn tôi, trong mắt hình như muốn phun ra lửa, lại chậm rãi nhìn hơn mười người bị tôi nhốt vào trong hồng mang, mới từng câu từng chữ nói với tôi:

- Cậu rốt cuộc là người nào?

Tôi nhún vai, thờ ơ nói:

- Tạm thời ông đừng có hỏi tôi là người nào, tôi lại muốn hỏi ông một chút, ông thân là người đại diện tộc trưởng của gia tộc Chung thị, hành sự không rõ, làm chuyện bất công, không biết phân rõ xanh đỏ đen trắng, trước tiên là đi trói người có công lớn là Tiểu Bạch, sau lại muốn đối phó với người đã giúp các người tìm lại bảo vật về là tôi, xin hỏi, ông là chó à?

Ông ta ngạc nhiên sững sờ một lúc lâu, mới phản ứng lại, tức giận nói:

- Nhóc con đừng có ăn nói ngông cuồng, chuyện của nhà họ Chung cũng không phải là chuyện mà cậu có thể quản, Mặc Tiểu Bạch phạm vào gia pháp, đáng bị phạt. Mà cậu lại dám tự tiện xông vào từ đường Chung thị, đụng chạm đến thiên sư lão tổ, đây là tội chết, còn dám cuồng vọng sao? !

- Hừ, chuyện của nhà họ Chung tôi đương nhiên là không quản được, nhưng mà chuyện của Mặc Tiểu Bạch thì tôi không thể không quản, chính ông cũng đã nói, cậu ta họ Mặc, không phải họ Chung, ông dựa vào cái gì mà dùng gia pháp họ Chung với cậu ta chứ hả? lại nói, tự tiện xông vào từ đường Chung thị là không sai, nhưng mà ban ngày ban mặt, từ đường nhà mấy người cũng đâu có dán bản Người rảnh rỗi miễn tiến vào đâu, dựa vào cái gì mà không cho người ta đi vào? Còn có, đụng chạm đến thiên sư lão tổ, vậy xin hỏi thiên sư lão tổ ở nơi nào? Nếu đã đụng chạm, xin mời thỉnh lão nhân gia ra đây, tôi sẽ tạ tội ngay trước mắt, thế nào? Hừ, tôi thấy tộc trưởng như ông xử sự bất công, khi dễ tộc nhân, làm trò trước mặt liệt tổ liệt tông, nếu như nói đụng chạm thiên sư lão tổ, thì phải là ông mới đúng!

- Cậu...

Chung Lương Thần là người kiêu ngạo tàn nhẫn, mồm mép lại không có lợi hại, tôi được thế không tha người, lại chỉ vào Mặc Tiểu Bạch nói:

- Ngươi nếu muốn làm rõ mọi chuyện ở trước mặt liệt tổ liệt tông, vậy vì sao lại lấp kín miệng của Mặc Tiểu Bạch lại, ngay cả nói cũng không cho cậu ta nói chứ hả? Nếu như mà là đại trượng phu thật sự, hôm nay chúng ta ở ngay chỗ này, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện đi.

Nói xong, tôi lại xoay người, cao giọng nói với hơn một trăm người thôn dân nơi đây:

- Các vị hương thân, không dối gạt mọi người, tôi là bạn của Tiểu Bạch, bảo vật gia truyền nhà các người, xương Chung Quỳ, là do tôi vào một đoạn thời gian trước phát hiện ra được ở trong một hộ gia đình ở thành phố Bình Sơn cách nơi đây hàng ngàn dặm, đây hoàn toàn là một chuyện ngoài ý muốn, sau đó Tiểu Bạch nhận ra được đây chính là bảo bối của nhà các ngươi, lập tức dẫn theo xương Chung Quỳ quay về quê nhàn, cậu ta chân chân thật thật là quay trở về trả bảo vật, nếu như trong lòng cậu ta thật sự có ý xấu, vì sao lại dám trở về nhà một mình? Nếu như muốn lấy xương Chung Quỳ để uy hiếp tộc trưởng, vì sao lại muốn mang theo xương Chung Quỳ ở bên người chứ? Từ trước đến giờ đều là các người nhìn cậu ta từ nhỏ đến lớn, các người chắc là còn hiểu rõ cậu ta hơn cả tôi, nếu như nói Tiểu Bạch bụng dạ khó lường, muốn đoạt lấy vị trí tộc trưởng, các người có tin sao?

Tôi vừa mới nói dứt lời, mọi người cũng không lên tiếng nữa, quay sang nhìn lẫn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ nghi ngờ, lại cùng nhau nhìn về phía Chung Lương Thần.

Sắc mặt của Chung Lương Thần xanh mét, lại không dám coi thường tùy ý hành động nữa, cắn răng hỏi lại:

- Cậu rốt cuộc là người nào, nếu như hôm nay đã đi vào từ đường Chung thị nhà ta, muốn quản chuyện này, dù sao cũng phải báo tên tuổi ra đi?

Tôi hơi hơi mỉm cười, ngửa đầu nói:

- Họ Hàn, Hàn Thanh Thiên, ngại quá, lúc nãy lỡ dậm hư nóc nhà của nhà ông rồi.

- Hàn? Hàn Khởi Linh là gì của cậu.

Sắc mặt của Chung Lương Thần đột nhiên trở nên kì lạ hỏi.

Nghe xong lời này, trong lòng tôi lại trầm xuống, Hàn Khởi Linh mà ông ta nhắc đến, chính là tên của cha tôi, nhưng mà từ nhỏ đến bây giờ, chỉ nghe người ta nhắc đến ông nội Hàn Vân Tiêu, mà tên Chung Lương Thần này, không ngờ lại quen biết cha tôi?

 

0.08267 sec| 2430.141 kb